秋阴时晴渐向暝,变一庭凄冷。伫听寒声,云深无雁影。 qiū yīn shí qíng jiàn xiàng míng biàn yī tíng qī lěng zhù tīng hán shēng yún shēn wú yàn yǐng.
更深人去寂静,但照壁孤灯相映。酒已都醒,如何消夜永。 gēng shēn rén qù jì jìng dàn zhào bì gū dēng xiāng yìng jiǔ yǐ dōu xǐng rú hé xiāo yè yǒng. eMA/ojHXCNUIAjA9NCk0pT238nX5wwc6fieXdwjyzT9a98Irox/FdI5LWCtLPEKQ